Vừa đi làm về, hàng xóm ghé tai nói nhỏ vài câu, tôi nóng mặt “mời” chị chồng ra khỏi nhà
Vì không muốn chị em mâu thuẫn nên buổi tối hôm đó tôi kể lại mọi chuyện với chồng và khuyên anh ấy nhắc nhở chị gái, đừng để chị em hằn thù không nhìn mặt nhau.
Sau khi hết thời gian nghỉ thai sản, tôi phải quay trở lại công ty làm việc. Cả 2 bà nội ngoại đã vất vả nuôi chúng tôi thành đạt, tuổi già phải được nghỉ ngơi nên tôi không dám nhờ chăm sóc cháu.
Hôm Tết vừa rồi, tôi nhờ bà nội tìm người làm ở dưới quê giúp nhưng bà nói chị Hoa – chị chồng tôi đang thất nghiệp và muốn ra phố làm giúp việc. Chúng tôi có thể thuê chị ấy chăm cháu giúp.
Sau khi lấy chồng, tôi ở quê được vài ngày rồi ra phố làm việc luôn. Thỉnh thoảng về quê gặp chị Hoa, thấy chị tươi cười niềm nở, câu chuyện của 2 chị em nói cũng hợp nhau. Chị ấy là người biết việc, nhanh nhẹn hoạt bát, tôi rất tin tưởng giao phó con cho chị ấy chăm sóc.
Chị làm việc cho nhà tôi đến nay được gần 2 tháng. Tôi phải công nhận khâu nấu nướng của chị rất ngon, chị cũng chăm cháu rất tốt, không thể chê vào đâu được. Chỉ mỗi tội chị thẳng tính hay phàn nàn về em dâu với em trai, thậm chí còn nói xấu tôi với cả mẹ chồng và hàng xóm nữa.
Nếu 1 hay 2 lần thì tôi còn cho qua nhưng càng nhịn thì chị ấy càng lấn tới. Những ngày nghỉ, tôi muốn xuống bếp nấu ăn cùng cho tình cảm chị em gắn bó. Nhưng bị chị sai bảo như người làm, đôi khi tôi tự hỏi nhà này tôi hay chị là chủ đây.
Tôi phải công nhận khâu nấu nướng của chị rất ngon, chị cũng chăm cháu rất tốt. (Ảnh minh họa)
Tôi phải công nhận khâu nấu nướng của chị rất ngon, chị cũng chăm cháu rất tốt. (Ảnh minh họa)
Tôi nấu món gì chị cũng chê và khuyên nên cho thêm thứ này thứ kia, cách nói của chị như là mẹ người ta vậy. Tôi biết bản thân nấu ăn không ngon, chị chồng góp ý thì lắng nghe, không muốn nói lại sợ chị giận dỗi bỏ về.
Nhưng mỗi khi tôi mua quần áo phấn son cho bản thân chị Hoa khó chịu ra mặt. Chị bảo:
“Tháng nào cũng thấy em tốn vài triệu mua đồ cho bản thân. Quần áo chất đầy tủ, mặc không hết lại mang đi cho tốn kém tiền quá. Nếu em kìm hãm sở thích mua sắm thì mỗi tháng tiết kiệm được khối tiền đấy”.
Tôi ấm ức đáp lại:
“Tiền em làm ra, em thích mua gì là quyền của em, tại sao chị lại ngăn cản chứ. Em nghĩ chị nên tập trung làm tốt công việc của bản thân đừng soi mói em chồng quá nhiều không hay ho gì đâu”.
1 lần khác, tôi đi làm về, từ ngoài ngõ bác hàng xóm đã chạy đến tố tội chị Hoa. Bác ấy bảo:
“Chị chồng than phiền cháu ghê gớm quản chồng nghiêm ngặt lắm phải không? Chồng đi ăn nhậu với bạn bè không được sự đồng ý của cháu thì cấm bước ra khỏi cửa. Tháng nào cháu cũng lột hết tiền của chồng, sau đó chồng mà chi tiêu gì là phải xin ngược lại vợ. Cháu được quyền chi tiêu xả phanh, còn chồng mà muốn mua gì phải xin phép vợ trước vài ngày, khi nào phê chuẩn mới được mua.
Không biết những lời chị chồng nói đúng không nhưng theo bác nghĩ là vợ nên dùng “lạt mềm buộc chặt”, đừng có cấm đoán, kiểm soát quá mà khổ chồng con”.
Tôi không ngờ chuyện nhà mình lại bị chị chồng phát tán ra bên ngoài 1 cách phũ phàng thế này. Vì không muốn chị em mâu thuẫn nên buổi tối hôm đó tôi kể lại mọi chuyện với chồng và khuyên anh ấy nhắc nhở chị gái, đừng để chị em hằn thù không nhìn mặt nhau.
Thế nhưng chồng không bênh vợ mà bảo vệ chị, anh nói chị Hoa làm gì cũng muốn tốt cho gia đình. Chị ấy nói không sai và anh khuyên tôi nên sửa những tính xấu đó đi là đẹp ngay trong mắt chị chồng.
Chiều hôm qua, tôi được nghỉ việc ở nhà. Tôi rất bất ngờ khi nghe được cuộc nói chuyện của chị Hoa với mẹ chồng, chị bảo:
“Mặt mũi em dâu lúc nào cũng cau có khó chịu như thể con đang mắc nợ nó vậy. Đi làm về gặp chị chồng không mở miệng chào nửa câu, toàn con phải chào nó. Người ta đi làm được chủ nhà thưởng tiền mỗi tháng, còn con đi làm được trả mỗi tiền lương.
Em dâu keo kiệt với nhà chồng thế nhưng lại mạnh tay chi tiền làm đẹp lắm. Mấy tuần trước em ấy chi 100 triệu sửa cho cái cằm dài ra đấy. Nghĩ mà thương em trai, ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu đưa hết tiền cho vợ đi làm đẹp”.
Không thể nhẫn nhịn được nữa, tôi lao đến mắng chửi chị chồng 1 trận và đuổi ra khỏi nhà. Cứ ngỡ cho chị làm để tăng thêm thu nhập và chị em được gần gũi nhau. Nào ngờ chị quản thúc gia đình tôi như thể mẹ chồng vậy.
Thế nhưng lúc chồng đi làm về, anh ấy không muốn cho chị Hoa nghỉ mà muốn chị em làm hòa. Anh cũng khuyên chị gái bớt soi em dâu, việc ai người ấy làm. Dù chị hứa là không can thiệp sâu vào gia đình tôi nhưng tôi không muốn nhìn mặt chị ấy thêm ngày nào nữa. Tôi không biết phải làm sao để mời chị ấy ra khỏi nhà trong vui vẻ nữa?